Thật là không khéo, cô đúng là quen biết Tổng thống Pierre của nước B.
Vẻ mặt của Nhã và trưởng thôn Lumada đều sững sờ nhưng Vân Tiên lại vẫn bình tĩnh vô cùng.
"Cô… cô quen biết… ngài Tổng thống sao?" Lần này, không chỉ có Nhã khiếp sợ mà ngay cả trưởng thôn Lumada đang bị Vân Tiên giẫm dưới đất cũng run lẩy bẩy, sau đó lão mở miệng hỏi Vân Tiên bằng giọng khiếp đảm.
Dù sao trưởng thôn Lumada là lãnh đạo của một thôn nhưng Nhã chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường.
Sự khiếp sợ của Nhã tuyệt đối lớn hơn trưởng thôn Lumada nhiều.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai người họ, Vân Tiên dứt khoát khoanh tay lại, nâng cái chân đang giẫm lên lưng trưởng thôn Lumada lên.
"Ông ta… chỉ là bại tướng dưới tay tôi mà thôi."
Vân Tiên nói vậy cũng không hề khoa trương.