Tư Chử nhìn theo hướng người đàn ông trung niên chỉ, trông thấy một cô gái tầm mười bảy mười tám tuổi đứng đó, dung mạo xinh đẹp, khí chất cũng coi như vượt trội trong đám người.
Tất nhiên Tư Chử là thủ lĩnh của một gia tộc chuyên súng ống đạn dược, thứ ông ta quan tâm không phải là dung mạo của cô con dâu, mà là quan hệ thông gia giữa hai dòng họ lớn và quan hệ bạn bè.
Ông ta gật đầu với người đàn ông trung niên, giả vờ nói quá lên: "Ông Sử, con gái ông được đấy! Rất có khí chất!" Đây đã là sự đánh giá cao nhất của Tư Chử rồi, ông ta vừa nói, vừa vỗ vai đối phương.
Gương mặt Sử Ích Xuyên thoáng chốc rạng rỡ, ông ta cười hề hề tiến lại chỗ Tư Chử cười nói: "Vậy, hôn sự giữa Tư Dịch nhà ông với con gái tôi…"
"Chuyện này tất nhiên là được rồi!" Từ Chử đáp lại bằng tràng cười lớn, nói bằng giọng điệu chắc chắn.
Sử Ích Xuyên cười sảng khoái, lại hạ giọng hỏi Tư Chử: "Thế… Tư Dịch nhà ông có đồng ý chuyện hôn nhân này không?"