Chỉ một câu nói đơn giản của Tuyết Ưng nhưng ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.
Tần Y Nhu nghe vậy thì hiểu ngay, sau đó bà mới sực nhớ ra rồi nói với Tuyết Ưng: "Được được, cô biết rồi."
Vừa nói bà còn vừa cười trộm.
"Thật ra… Tôi không muốn…làm phiền anh như vậy…" Đến bây giờ, Tư Lạc vẫn hơi sợ Tuyết Ưng, cô nhìn anh ta, rụt rè đáp lại.
Nói xong, Tư Lạc lại nghĩ đến chuyện lúc trước cô muốn ở cùng Thanh Dứu, không hiểu vì sao Tuyết Ưng cũng không chịu đồng ý.
Vì vậy cô quay sang nhìn Vân Tiên, hỏi người kia giống như đang cầu cứu: "Tôi có thể ở lại nhà cô không?"
Tư Lạc không hề biết, hiện tại Vân Tiên có đang ở nhà của Cát Quân Kiến và Tần Y Nhu hay không.
Cô chỉ biết, ở đây Vân Tiên là người có quyền quyết định lớn nhất.
Lần trước, cô còn chưa kịp cầu cứu đã bị Tuyết Ưng kéo đi rồi, cô không muốn ở cùng với Tuyết Ưng, bởi vì anh ta thật sự quá đáng sợ, nhất là vết sẹo ở trên cổ người kia.