Bên tai chỉ nghe được tiếng gió thổi vù vù, mọi người nắm chặt lấy lan can. Ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc.
Vân Tiên phóng chiếc du thuyền với tốc độ cực đại. Chắc chắn là với tốc độ này, người trên thuyền đều bị dọa cho mặt mày xanh mét, mặt cắt không còn giọt máu. Nếu như ai đó không nắm chắc thành tàu, có lẽ lúc này sẽ bị gió tạt cho bay mất.
Tốc độ nhanh đến đáng sợ.
"Trời ơi! Đây không phải là thao tác mà một người mới học có thể làm được đâu! Đến tốc độ của cậu họ tôi khi lái ca-nô cũng không nhanh được như thế này! Cậu họ tôi đã có kinh nghiệm gần hai mươi năm lái thuyền rồi."
Hùng Du Thụ bị dọa cho thừa sống thiếu chết nhưng vẫn bám chắc vào thành tàu, giọng điệu đầy kinh hãi.
Sau khi nghe anh ta nói vậy, mấy thanh niên đứng gần đó, bao gồm cả Lâm Huệ Nghi, ai nấy đều tỏ vẻ hãi hùng.
Trước đây Hùng Du Thụ đã từng tâng bốc cậu họ của mình lên đến mức thượng thừa như thế nào!
Nhưng giờ thì sao?