Lúc nhìn thấy Snigi rút súng ra, đám người Cố Hạo như muốn hét ầm lên, nhất là mấy nữ sinh đi cùng cậu ta, trước đó còn có thành kiến với Vân Tiên.
Bọn họ đều là học sinh còn ngồi trên ghế nhà trường. Bởi vì gia đình họ có quyền có thế, bình thường bị thương đầu ngón tay đã khóc long trời lở đất, nào có từng chứng kiến cảnh như thế này.
Lúc đó cả đám sợ đến nỗi mềm cả chân, ôm đầu ngồi chồm hổm xuống sàn kêu khóc.
"Sư phụ…" Trương Thiệu Phong giận đến rúm người, nhìn thấy Vân Tiên gặp nguy hiểm, cậu ta đã bước vài bước muốn xông lên phía trước, nhưng lại bị Cố Hạo kéo vạt áo, mắng: "Cậu điên à! Tên nước ngoài đó có súng đấy!"
"Nhưng sư phụ tôi, cậu ấy gặp nguy hiểm!" Thái độ của Trương Thiệu Phong rất kiên quyết, cậu ta đẩy Cố Hạo ra chạy về hướng Vân Tiên.
Mấy người bất chợt lại nhìn thấy cảnh tượng kinh ngạc…
Vân Tiên nhấc chân bước tới, chầm chậm tiến về phía Snigi.