Lúc Tuyết Ưng ngoắc tay với Tư Lạc, Vân Tiên nhìn thấy trên mặt cô ấy tỏ rõ vẻ sợ hãi.
Hoặc có thể nói, Tư Lạc sợ vết sẹo dài ở trên cổ Tuyết Ưng.
Nhưng cô ấy vẫn lấy dũng khí, cuối cùng cũng ôm thùng giấy đi về phía Tuyết Ưng.
Nhìn hai người đi vào nhà Ninh Hạ, Vân Tiên không khỏi mỉm cười:
"Đúng là một đứa bé thú vị."
"Thú vị cũng không hấp dẫn anh bằng Tiểu Tiên nhà ta."
Tư Dịch nhìn cô, nheo mắt nói, một tay anh nắm chặt lấy tay cô.
Lời nói đó khiến Vân Tiên đỏ mặt, sau đó cô khẽ vỗ bàn tay không đứng đắn của anh, quay người đi vào nhà Ninh Hạ.
Tư Lạc tới đây mang thêm phiền phức cho mẹ của Ninh Hạ, bởi vì bà ấy lại phải dọn thêm phòng.
Cũng may nhà Ninh Hạ không thiếu nhất chính là phòng ốc.
Tư Lạc ôm thùng giấy bảo bối của mình đứng đó, thấy mẹ Ninh Hạ đang chuẩn bị phòng cho mình thì đi tới:
"Cảm ơn mọi người! Nhưng không cần phiền như vậy đâu ạ, tôi có thể tới đầu cầu gần đây ngủ qua đêm."