Lâm Vĩ chỉ tiện tay giúp Tuyết Ưng giải quyết dì Hồng. Khi mụ ta ngã xuống, mắt vẫn còn trợn trừng như thể không tin nổi bản thân mình sẽ bị kết liễu như vậy.
Mụ còn chưa tới tuổi dưỡng lão, những ngày tháng an nhàn chưa được hưởng mà giờ đã phải biến mất vĩnh viễn ở trên thế giới này.
Nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, mụ ta không hề hổ thẹn về bất kỳ điều gì.
Cả đời này, mụ ta chuyên lừa lọc, buôn thịt bán người, hại đời không biết bao nhiêu cô gái đang độ tuổi thanh xuân, hại biết bao gia đình phải nhà tan cửa nát.
Không ít những cô gái bị mụ ta hãm hại, chịu đựng sự chà đạp của vô số gã đàn ông năm mươi, sáu mươi tuổi, cuối cùng đau đớn sống dở chết dở.
Thậm chí có những người không thể chịu được cuộc sống như thế này, dưới sự giày vò đau khổ, họ đã chọn lựa một cách thê thảm nhất để kết thúc đời mình.
Dì Hồng đáng chết! Tội đáng chết vạn lần!
Những chuyện xảy ra liên quan tới mụ ta, Tuyết Ưng sẽ không xen vào nữa.