Nghĩ đến giọng nói lạnh lùng và bản lĩnh khiến cho người ta kinh hãi của Vân Tiên, cơ thể Lưu Mai run bắn lên, gần như cô ta vừa lăn vừa bò về phía cửa soát vé, thậm chí còn không có thời gian để tạm biệt Dương Lân, cứ như vậy chạy ra khỏi nơi này.
Vân Tiên cười lạnh một tiếng, có người như cô ta cùng đi chỉ khiến bầu không khí càng trở nên khó chịu, nếu như chính cô ta tự cuốn xéo quả thật không còn gì tốt hơn.
Dương Lân cũng hết sức hoảng hốt trước bản lĩnh vừa nãy của Vân Tiên, giờ Lưu Mai bỏ đi anh ta cũng không dám nói gì.
Một tay Vân Tiên cầm lấy năm lưỡi đao, cô nghiêng người nhìn về phía Trương Tấn vừa bị mình đạp bay nằm cách đó không xa, khẽ nhếch môi lạnh lùng hỏi lại: "Anh còn chưa đi hả?"
Nói xong, cô lại đùa nghịch năm lưỡi đao trên tay.
Nhớ tới cảnh năm lưỡi đao bay qua người Lưu Mai chẳng khác nào xiếc thú, Trương Tấn lại sợ run.
Tuy rằng hắn ta đã hai mươi mấy tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như thế này.