Sau khi gửi tin nhắn, chỉ hai giây sau, khung đối thoại đã nhảy lên câu trả lời ngắn gọn của Xà Tích: [Vâng.]
Nhìn thấy tin trả lời, Vân Tiên thu lại nụ cười trên môi rồi gập máy tính lại, đặt lên tủ đầu giường rồi vươn mình nằm xuống ngủ.
Ngày 1 tháng 8 năm 1999, vẫn còn một khoảng thời gian nữa.
***
Sáng sớm hôm sau, vì vé xe họ đặt là chuyến 7h30 sáng, Vân Tiên có thói quen dậy sớm, nên hơn năm giờ cô đã thức dậy rồi.
Sau khi chạy bộ một vòng rồi quay về theo thói quen thì bữa sáng cũng được chuẩn bị xong.
Sau khi ăn sáng, Tần Y Nhu dẫn cả đoàn người đến nhà bà Dương đợi gia đình bà ấy.
Bà Dương thu dọn đồ đạc của mình rất nhanh nhưng người con trai của bà ấy lại lề mà lề mề, rề rà cả hai mươi phút mới chịu đi ra ngoài.
Bà Dương có một cậu con trai và một cô con gái.
Người con trai tên là Dương Lân, con gái tên là Dương Tiêu.