"Trời ơi!"
"Ôi mẹ ơi!"
Thấy Vân Tiên thực sự đâm con dao về phía đầu của Lữ Lan Hoa, mọi người ở đây ai cũng sợ tới mức biến sắc.
Cô dám đâm thật sao? Xảy ra án mạng chết người mất.
Lẽ nào cô ấy không sợ có án mạng xảy ra!
Mặc dù Vân Tiên là Chủ tịch Công ty Tân Khải thật đấy, nhưng như vậy cũng thật quá điên rồ.
Ai nấy có mặt không ai dám kêu lên, dù sao Vân Tiên cũng là Chủ tịch của Công ty Tân Khải.
Thân phận như vậy đủ để những người có mặt hoảng sợ rồi.
"Á! á á! Mày thật sự dám sao… Không, không không! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Không..."
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lữ Lan Hoa làm người ta thấy ghét.
Nhưng mà bà ta sợ một Vân Tiên như thế này.
Lúc đám đông đều phản ứng dữ đội, con dao bướm trên bàn tay Vân Tiên uyển chuyển lướt về phía giữa trán Lữ Lan Hoa, đâm vào đại não.