"Mẹ kiếp, Lữ Dung Dung, cậu làm vậy có ý gì?" Thấy Lữ Dung Dung xấc láo trước mặt sư phụ mình như vậy, Trương Thiệu Phong là người đầu tiên ra mặt giùm Vân Tiên.
"Đúng vậy, hơn nữa Tiên Tiên nhà tôi có người đưa đón sau khi tan học thì sao? Liên quan gì tới cậu! Tại sao Tiên Tiên phải nói với cậu chứ! Cậu nghĩ mình là ai?" Trần Hinh Di giành làm người thứ hai sau Trương Thiệu Phong mắng Lữ Dung Dung.
Lữ Dung Dung này vốn có tính cách tiểu thư, chỉ được mẽ ngoài nuột nà. Cô ta tức giận chỉ vào Trần Hinh Di, há mồm giậm chân nhưng không nói được gì, cuối cùng đành phải hừ một tiếng rồi chạy đi.
Vân Tiên thấy vậy không khỏi híp mắt cười, bấy giờ ánh nắng ban mai sà xuống bên bậu cửa sổ, chan hòa vương trên gương mặt trắng ngần khiến Vân Tiên càng cảm thấy ấm áp thoải mái.
Lâu lắm rồi cô chưa an nhàn như vậy.
Mỗi lần có người kiếm chuyện ở trường học, hai kẻ dở hơi tên Trần Hinh Di và Trương Thiệu Phong đều dùng miệng lưỡi sắc bén để đuổi đối phương đi.