Hồ Siêu Quần nói xong còn trợn mắt trừng Hoa Vân.
Vẻ mặt này hoàn toàn khác với Hồ Siêu Quần gọi Hoa Vân là "cục cưng" trước mặt người khác.
Nhưng cho dù là thế Hoa Vân cũng không giận.
Bởi vì Hồ Siêu Quần là cây ATM của bà ta, nếu bây giờ bà ta mà chia tay Hồ Siêu Quần thì bản thân chẳng còn lại gì cả.
"Mẹ nó chứ!" Hồ Siêu Quần hét lên một tiếng, còn giận dữ hất hết tài liệu trên bàn xuống đất.
Có một vài cuốn sách vì cú hất này mà văng vào người Hoa Vân.
Trong đó có một quyển sách bị lia thẳng tới trán của Hoa Vân, ở đó lập tức sưng lên một cục.
Hoa Vân bị đau ra sức nghiến răng lại, nhưng cuối cùng cũng không dám nói một chữ nào.
Thứ duy nhất bây giờ bà ta còn sót lại chính là Hồ Siêu Quần, bởi vì tiền của Hồ Siêu Quần là thứ duy nhất bà ta có thể lấy ra khoe khoang trước mặt người ngoài.
Vì thế Hoa Vân đành im lặng chịu đựng một Hồ Siêu Quần đầy bạo lực ở nhà, còn bên ngoài thì làm một phu nhân ai cũng ước ao.