Không ngờ lại xong nhanh như vậy, y thuật của Tôn đại sư này thật là siêu phàm, ừm, đương nhiên công pháp và tu vi của Dạ công tử với công tử nhà mình càng siêu phàm hơn, nếu không, chỉ dựa vào một mình ông ta thì có ép ông ta tới chết ông ta cũng không có cách nào.
Đang nghĩ như vậy, bọn họ lập tức phát hiện mình đã sai.
Khí đen trên mặt Du Thanh Uyển càng lúc càng dày đặc, lộ ra vẻ đau đớn cực độ, cho dù đang hôn mê nhưng cơ thể nàng ấy vẫn không ngừng run rẩy.
"Không hay rồi, kỳ độc kia lại phát tác hoàn toàn vào lúc này!" Tôn đại phu kêu lên kinh hãi, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Mộc Hàn Yên cũng vô cùng kinh hoảng, cho dù Tôn đại phu không nói, nàng cũng cảm nhận được, từng đợt khí lạnh lẽo tràn ngập ý muốn ăn mòn đang bạo phát mạnh mẽ giống như núi lửa từ trong những kinh mạch còn nguyên vẹn và khí hải trong cơ thể của Du Thanh Uyển, thậm chí ngay cả luồng sức mạnh thần bí bẩm sinh kia của nàng ấy cũng không thể chống chọi lại nó.