Xa Hạng tuyệt vọng nhìn Mộc Hàn Yên, hắn không sợ Nguyên Thiên Ba, mặc dù tên đó cũng không phải là kẻ tốt lành gì nhưng ít nhiều còn coi trọng thể diện. Cứ xem như lấy lý do siết nợ mấy trăm lạng bạc thì cũng không phải là cướp trắng trợn, chỉ cần hắn chết cũng không buông thì Nguyên Thiên Ba cũng không dám đánh hắn chết thật.
Nhưng với Mộc Hàn Yên thì khác, chỉ cần là người của thành Hắc Thạch, ai mà không biết hắn là Đại công tử của nhà Thành chủ, nếu như bị hắn đánh chết, ai dám ra làm chủ kêu oan.
Hắn không tin Thành chủ đại nhân có thể vì đại nghĩa mà hy sinh tình thân, nếu muốn hy sinh thì đã hy sinh từ lâu rồi, có thể chờ đến hôm nay?
Xong rồi, Hỏa Cẩm Lan này nhất định không giữ được rồi. Xa Hạng thậm chí còn hối hận, sớm biết như thế không bằng gán nợ cho Nguyên Thiên Ba quách đi cho xong, giờ gặp phải tên công tử bột nhà họ Mộc này còn ác độc hơn, nhất định là mất trắng luôn rồi.
Trong lòng tuyệt vọng, Xa Hạng lấy Hỏa Cẩm Lan ra.