"Còn nữa, các ngươi đứng yên đó cho ta, chủ tử nhà các ngươi đang theo ta học hỏi, chẳng mấy khi hắn ta hiếu học, có chí tiến thủ như thế, các ngươi mà phá chuyện tốt này, trở về xem hắn ta sẽ xử lý các ngươi thế nào." Mộc Hàn Yên nói với mấy tên thuộc hạ chó săn của Nguyên Thiên Ba.
Mấy tên đó vốn không dám động thủ, nghe thấy lời này càng yên tâm thoải mái hơn. Vừa rồi, bọn chúng cũng mơ hồ thấy được Nguyên Thiên Ba tự mình ghé mặt qua, dáng vẻ cần cù hiếu học, giống như thật sự muốn lĩnh giáo cái gì đó.
Tuy rằng ý nghĩ này kết hợp với sự thật trước mắt có chút lừa mình dối người, nhưng dù sao cũng tìm được lý do an ủi bản thân.
"Hự…" Lời nói của Nguyên Thiên Ba bị một cước của Mộc Hàn Yên cưỡng ép nuốt vào trong, nghe thấy lời mà nàng nói với thuộc hạ của mình, hắn ta tức đến suýt ói máu, trong mắt tràn ngập vẻ bi ai không thể nói hết.