"Tiền bối..." Sắc mặt Mộc Hàn Yên trắng bệch, đột nhiên nàng thấy hối hận vì đã chào hỏi.
"Gọi ta là tiền bối, chẳng lẽ ngươi xem thường ta?" Mộc Hàn Yên còn chưa nói xong đã bị Lão Tửu Quỷ không vui cắt ngang.
"Lão Tửu Quỷ, ở nhà ta còn có chuyện gấp, hay là để lần sau ta uống rượu với ông." Mộc Hàn Yên bỗng nhớ ra ông già này ghét nhất bị người khác gọi là tiền bối, gọi thẳng ông ta là Lão Tửu Quỷ, ông ta vui hơn nhiều, vì vậy nàng vội sửa cách xưng hô.
"Nếu trong nhà có chuyện, vậy ta không ép ngươi ở lại nữa, thế này đi, ngươi uống với ta vài chén, sau đó ngươi đi đâu thì đi." Lão Tửu Quỷ nói không ép ở lại nhưng lại túm lấy cánh tay Mộc Hàn Yên kéo nàng vào quán rượu nhỏ bên đường.
"Vậy được rồi." Mộc Hàn Yên bất đắc dĩ cười khổ, nàng biết đã gặp Lão Tửu Quỷ này mà không uống một vài chén thì đừng nghĩ đến chuyện thoát thân, có điều may là chỉ vài chén thôi, cũng không ảnh hưởng gì lớn.