Thấy Mộc Hàn Yên nhã nhặn với ông lão như vậy, những người buôn bán xung quanh lại tin lời nói của Hàn Vân Nhi và người kia hơn, trong ánh mắt ngập tràn sự cảm kích.
"Lão nhân gia không cần phải đa lễ." Mộc Hàn Yên vội vàng đỡ ông lão lên sau đó lại tò mò hỏi: "Đúng rồi, thành Hắc Thạch hiện giờ cũng được tính là phồn hoa, sao ông lại đi xa đến tận kinh thành buôn bán?"
"Công tử có điều không biết đấy thôi, gốc gác của ta vốn ở dãy Tùng Bách, từ nhỏ đã theo gia phụ phiêu bạt bên ngoài buôn bán nhỏ, sau này định cư ở kinh thành nhưng họ hàng trong tộc đều ở lại dãy Tùng Bách. Số quả kim lan này là mấy ngày trước về quê thăm họ hàng nên thuận tiện mang về, ta vốn muốn bán món gì đấy hiếm lạ một chút nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này." Ông lão gượng cười nói.
"Thì ra là như vậy." Mộc Hàn Yên đột nhiên hiểu ra.
"Dãy Tùng Bách, mấy ngày trước ông đã đến dãy Tùng Bách ư?" Tư Dung đột nhiên chộp lấy ông già, vui mừng hỏi.