Mộc Vân Thuỷ tỏ thái độ khinh bỉ trong lòng, được thôi, lúc nãy ta cũng đã đứng ra làm "sứ giả hoà bình" rồi, nhưng Mộc Thừa Tuyên lại chẳng nể mặt mũi, ta cũng hết cách. Ngươi cứ khăng khăng muốn ra mặt cho bọn họ thì đó cũng là chuyện của ngươi, dù sao cũng không thể trách tội ta được. Mộc Vân Thuỷ cũng chẳng có thiện cảm gì với Mộc Hàn Yên, phải nói là không có thiện cảm gì với cả nhà bọn họ, những mong sao Mộc Hàn Yên chuốc lấy đau khổ càng hay, cho nên cũng lười nhắc nhở nàng.
"Dì Tú, người không cần phải nói thêm gì nữa, người đã hầu hạ bên cạnh phụ mẫu ta bao năm qua, trong mắt ta, người giống như trưởng bối trong nhà. Tính tình của Vân Nhi kiên cường, rất hợp với cá tính của ta. Ngày hôm nay ta sẽ thu nhận muội ấy làm nghĩa muội. Sau này, chuyện của mọi người cũng chính là chuyện của ta, ai dám lấn lối trên đầu mọi người chính là đối chọi với Mộc Hàn Yên ta." Mộc Hàn Yên phất tay nói với dì Tú.