(*) Thê nô: nô lệ cho vợ, ý chỉ người chiều vợ.
Sau khi đẩy Mộc Hàn Phong vào trong, Mộc Hàn Yên nhanh chóng trở về viện của mình dọn dẹp hành lý. Nói là dọn dẹp hành lý, thực ra chỉ là xem còn gì cần phải mang theo hay không, hành lý của nàng đã có hạ nhân thu dọn xong từ lâu rồi. Dù sao, Mộc Hàn Yên cũng hận không thể chắp cánh bay ra khỏi thành Hắc Thạch, vừa nghĩ tới mấy đôi mắt tỏa ra ánh xanh của mấy ông già kia, đáy lòng nàng lại run rẩy. Cũng không biết đệ đệ Hàn Phong thế nào rồi, có thuận lợi thoát khỏi mấy ông già kia hay không. Ngẫm lại cũng đủ khiến nàng nhức đầu.
Mộc Hàn Yên giả bộ đồng tình một chút với đệ đệ có "diễm phúc đầy mình" của mình, sau đó tiếp tục chuẩn bị rời khỏi thành Hắc Thạch đi đến kinh thành.
"Phụ thân, mẫu thân, con đi rồi, mọi người nhớ bảo trọng đấy." Mộc Hàn Yên kéo tay phụ mẫu, lưu luyến nói, giọng nói lại có chút nghẹn ngào.