Sau vài ngày kể từ trận đại chiến, đám con cháu trẻ tuổi của Mộc gia vẫn chưa lấy lại tinh thần, ai nấy đều không giấu được vẻ kích động và hưng phấn. Hằng ngày có không ít người vây quanh Mộc Hàn Yên, nếu không phải nàng còn có chút việc phải xử lý, cộng thêm mấy vị trưởng lão cấm đám tiểu bối đến quấy rầy Mộc Hàn Yên, có lẽ trong viện của nàng đã chật kín người. Đừng nói là ngủ nướng, đến ăn cơm cũng không được yên tĩnh.
Hôm nay, khó khăn lắm Mộc Hàn Yên cùng phụ mẫu và Mộc Hàn Phong mới ngồi lại cùng nhau ăn bữa cơm. Mộc Hàn Yên cũng biết, nàng sắp khởi hành đến kinh thành, sẽ rời xa người thân, đương nhiên nàng sẽ càng thêm quý trọng quãng thời gian ở bên người nhà.
"Ngươi trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ thế?" Sau khi gắp đồ một đũa đồ ăn cho Mộc Hàn Yên, Mộc Hàn Phong không nén được hiếu kỳ hỏi.