Chính vào lúc ánh mắt bọn họ đang tuyệt vọng, chưởng ảnh hư vô của kiếm sĩ áo đen đã đánh trúng vào ngực của Mộc Hàn Yên.
Không có tiếng nổ ầm vang, cũng không có tiếng kêu thảm thiết, một chưởng đó như đánh vào không khí, không hề phát ra một tiếng động nào.
Ánh sáng màu vàng lấp lánh, một chiếc áo choàng màu vàng xuất hiện trên người Mộc Hàn Yên. Chưởng ảnh kia nhanh chóng tan biến ngay vị trí trước ngực, kình khí mạnh mẽ trong đó biến thành từng gợn sóng phát sáng, như sóng nước dập dềnh về bốn phía, không hề gây tổn thương gì đến Mộc Hàn Yên.
"Thần khí hộ thân!" Tinh thần của kiếm sĩ áo đen như ngừng trệ lại, mũi kiếm sắc lạnh của Hàn Tiêu Kiếm đã đâm trúng yếu điểm tâm mạch của hắn ta.
Một luồng kình khí mạnh mẽ phun trào ra, tạo thành rất nhiều sương tuyết lạnh giá, trong nháy mắt đã kết đông tâm mạch và lục phủ ngũ tạng của hắn ta thành băng, sau đó chấn động rồi tan như bong bóng xà phòng.