Đối với những người bình thường không có tu vi như bọn họ, cho dù có tiền cũng không mua được đan dược thượng phẩm có thể kéo dài tuổi thọ. Với ông ấy, ơn tặng linh đan của Mộc Hàn Yên chính là ân tình lớn.
Nghe xong lời nói của chưởng quỹ, trong lòng Mộc Hàn Yên khẽ động. Quả thật đan dược của Dương gia có chất lượng rất cao, đừng nói là người bình thường, với kiếm sĩ mà nói cũng có thể nói là thánh đan trị thương. Đan dược tốt như vậy, sao trước đây nàng lại chưa từng nghe đến?
Hơn nữa, Dương gia nắm trong tay thánh đan trị thương như vậy, cũng không nên không có ai biết đến mới đúng, càng không cần dựa vào Khuất gia, rốt cuộc là vì duyên cớ gì.
Mộc Hàn Yên và huynh đệ Dương gia không được xem là thân thiết lắm, cũng nàng không có tâm trạng quản việc đâu đâu của nhà bọn họ, Mộc Hàn Yên chỉ hơi tò mò mà thôi, không nghĩ ra được đáp án chính là vì lười nghĩ nhiều.