Nhìn thấy dáng vẻ hống hách, hung hăng càn quấy của những người này, sắc mặt Mộc Hàn Yên hơi lạnh lùng. Thân là kiếm sĩ, dựa vào thân phận này, thường sẽ không muốn ra tay với dân thường. Nàng mang danh công tử bột, có thể nói là một ác danh rõ ràng ở thành Hắc Thạch. Quả thật lúc đối phó với đám người Nguyên Thiên Ba, nàng cũng ngang ngược không kiêng dè, nhưng nàng lại chưa bắt nạt dân thường bao giờ.
Những người thân là kiếm sĩ này, lại vì chút bất mãn nhỏ mà đánh đập tàn nhẫn chưởng quỹ hoàn toàn không có chút tu vi, quả thực là hống hách đến coi trời bằng vung rồi.
Mấy người Nghiêm Vũ Sơ và Ngô Tề Vân cũng giận tím cả mặt. Với thân phận của bọn họ, bình thường đều là bọn họ bắt nạt người khác, chưa bao giờ có người dám chỉ vào mũi bọn họ mà nói năng lỗ mãng thế này.
"Bọn ta vào nhà trọ này trước, có cút thì cũng phải là các ngươi cút mới đúng chứ." Mộc Hàn Yên dìu chưởng quỹ kia dậy, cười lạnh mà nói.