Đêm nay, ngoại trừ Kim Vũ Quang dính bụi đất đầy người, trong lòng tổn thương, thì tất cả mọi người đều nghỉ ngơi rất tốt. Sáng sớm hôm sau, mọi người tiếp tục tiến về phía thành Hắc Thạch. Mười mấy ngày sau đã về đến thành Thương Sơn.
Nhìn sắc trời đã muộn, Mộc Hàn Yên quyết định nghỉ lại một đêm rồi mới đi tiếp, dù gì đi nữa lúc trở về sẽ có xe ngựa, không cần thiết phải mệt mỏi đi bộ đến chết đi sống lại nữa.
"Ông chủ, cho sáu phòng thượng hạng." Đi vào một nhà trọ, Mộc Hàn Yên nói với chưởng quỹ đang tựa vào quầy ngủ gà ngủ gật.
"Tới đây, tới đây." Chưởng quỹ lập tức tỉnh lại, tiến lên đón tiếp với vẻ mặt đầy rạng rỡ.
Thành Thương Sơn cực kì hẻo lánh, nếu không nhờ vào những cuộc thí luyện vài năm một lần của Học viện Chính Anh, bình thường rất khó làm ăn được, tuy rằng một lần kinh doanh có thể đủ ăn ba năm, nhưng bình thường có thể kiếm chút tiền đương nhiên lại càng tốt, con kiến có nhỏ đi nữa thì cũng là thịt mà.