"Ngươi là đồ tham ăn!" Mộc Hàn Yên không còn gì để nói. Ăn, tên này chỉ biết đến ăn! Bây giờ vẫn chưa đến giờ ăn mà đã muốn ăn rồi!
"Người là sắt cơm là thép, không ăn lấy sức đâu mà làm việc." Lăng Bảo Bảo không nhìn ánh mắt sắc lẹm của Mộc Hàn Yên, xoa xoa bụng nói một cách khí thế.
"Mộc Thành, hãy gọi những người vừa rồi tới đây, nói ta thay đổi ý định rồi, bảo bọn họ trả ngân phiếu lại cho ta, ta sẽ không để ý tên này sống chết ra sao nữa." Mặt Mộc Hàn Yên không chút biểu cảm nói với Mộc Thành.
"Đừng đừng, ta không ăn nữa là được chứ gì?" Mặt Lăng Bảo Bảo biến sắc, thở dài thườn thượt nói rồi ngoan ngoãn đi theo sau Mộc Hàn Yên.
Rất nhanh sau đó, hai người đã đến phòng khách quý. Mấy người Nghiêm Vũ Sơ không có hứng thú với thuật luyện kim nên đều ở lại bên ngoài. Nói ra thì bọn họ vẫn hơi hiếu kỳ, nhưng bọn họ lại có quá nhiều hiếu kỳ về Mộc Hàn Yên nên cũng lười chẳng thèm động não nữa.