"Nếu không thì còn làm thế nào được, khế ước Thiên Địa đã lập rồi, ta còn có thể lấy lại được sao?" Bàng Đức Tông bực bội không có chỗ trút giận, hiếm khi ông ta bực tức trước mặt Triệu Tư Ninh thế này.
Nếu như chưa lập ra khế ước Thiên Địa, ông ta còn có thể tìm lý do để thay đổi ý định, nhưng ai bảo ông ta vội vàng như vậy làm gì, sợ Mộc Hàn Yên đổi ý nên vội vội vàng vàng lập ra khế ước Thiên Địa. Bàng Đức Tông nếm trải sâu sắc cảm giác đau khổ khi tự lấy đá đập vào chân mình, lại còn là tảng đá nặng nghìn cân. Đau đớn đến mức không thể thở nổi…
"Nhưng đó là di vật mà sư tổ lão nhân gia để lại đấy ạ!" Triệu Tư Ninh quen thấy vẻ mặt ông ta bực tức, đây là lần đầu tiên thấy ông ta tức giận thế này, hắn ta thấy hơi lo lắng, nói với vẻ thận trọng.