Trong lòng Mộc Hàn Yên chấn động, nàng đã từng nghe thấy ngâm xướng tương tự từ miệng Diệp Yên Nhiên, cũng thâm sâu khó hiểu giống y như thế, cũng có vần điệu kỳ lạ đặc biệt giống như thế, nhưng nếu nghe kĩ sẽ phát hiện vần điệu hoàn toàn không giống nhau. Ngâm xướng của Diệp Yên Nhiên linh hoạt mà ngân vang, tựa như mây trắng trên bầu trời, không nhiễm một chút bụi trần, tràn đầy sức sống. Còn ngâm xướng của Hạ U Trần thì lại trầm thấp kìm nén, chứa đầy tà khí và hơi thở của sự diệt vong.
Phát hiện này khiến tâm trạng Mộc Hàn Yên dễ chịu hơn nhiều, nói thật lòng, nàng thực sự không hy vọng Diệp Yên Nhiên có quan hệ gì với Hạ U Trần.
Theo tiếng ngâm xướng của Hạ U Trần, một luồng sáng thần bí mờ ảo lững lờ bao bọc lấy đám dị thú đang nằm rạp trên mặt đất, từng giọt huyết châu như bị hút ra khỏi cơ thể bọn chúng, lơ lửng trên đỉnh đầu.
Còn bên trong phế tích của tòa cung điện kia, những giọt huyết châu giống y hệt cũng đột nhiên bay lên không trung.