Đối mặt với tình huống quỷ dị như vậy, Mộc Hàn Yên không hề căng thẳng chút nào, vong hồn này muốn đối phó với Khuất Phong Đình, đợi xem tình huống thế nào trước đã rồi hẵng nói. Dương Bá Kiều ngây người, lời Mộc Hàn Yên nói linh nghiệm rồi, đúng là thiện có thiện báo, ác có ác báo, làm nhiều chuyện xấu rồi sẽ gặp báo ứng thôi, hơn nữa báo ứng này còn đến rất nhanh.
"Chín trăm chín mươi chín năm, chín trăm chín mươi chín năm đằng đẵng, cuối cùng lão phu cũng đợi được đến ngày này rồi, khặc khặc... Khặc khặc..." Bộ xương khô phát ra tiếng cười khô khốc, giống như tiếng muỗng sắt cạo vào chén sứ, khiến cho người khác cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nói xong, bộ xương khô lập tức đưa hai bàn tay khô héo ra, ngón tay cử động tới lui. Khuất Phong Đình cũng bị cảnh này dọa cho sợ đến rợn cả tóc gáy, liều mạng giãy giụa. Tuy nhiên, hắn ta tuyệt đối không có chút sức lực nào để giãy giụa, giống như bị một sợi dây thừng vô hình buộc chặt lại, không ngừng kéo hắn ta quay lại.