"Bạn bè? Các ngươi là bạn bè!" Nhạc Chính Lâm cười tuyệt vọng, cười còn khó coi hơn khóc. Sau đó hắn ta nhìn Nghiêm Vũ Sơ với vẻ mặt thê lương, rồi lại nhìn Mộc Hàn Yên. Cuối cùng, hắn ta lại nhìn Triệu Tứ tiểu thư một cách tràn đầy tức giận và hận thù, cứ trợn trừng mắt như vậy, nặng nề ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
"Bị tiện nhân này bẫy chết rồi!" Đây chính là suy nghĩ duy nhất của Nhạc Chính Lâm trước khi chết.
Đường đường là thiếu chủ Nhạc gia, một thiên tài tu luyện hơn nghìn năm mới có, thế mà lại chết một cách không minh bạch như vậy, hắn ta thật sự không cam lòng. Nhưng sao hắn ta có thể ngờ rằng, siêu cấp cao thủ mà Triệu Tứ tiểu thư mời tới lại là bạn bè của Mộc Hàn Yên.
Chu Khải và những người khác cũng mang theo quá nhiều sự không cam lòng, quá nhiều tiếc nuối và quá nhiều oán hận, hai mắt bọn họ trợn tròn, ngã trên mặt đất, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ một khoảng đất.