"Chẳng phải là nước suối sao? Có mùi vị gì được chứ." Ngô Tề Vân nhìn Mộc Thành bằng ánh mắt khó hiểu, nâng ly nước lên.
Mộc Hàn Yên hơi ngẩn người ra một lát. Nàng tận mắt nhìn thấy ly nước của Mộc Thành, nó được rót vào giống hệt với ly nước của mình vừa uống, cho dù Mộc Thành muốn ám hại mình cũng không đến mức chết cùng nhau chứ!
Thấy Ngô Tề Vân định uống ly nước đó, Mộc Hàn Yên vung tay một cái. Ly nước rơi cộp xuống đất, nước cũng vung vãi ra khắp nơi.
"Sao thế?" Ngô Tề Vân sợ hãi, hỏi với vẻ kinh ngạc.
Mộc Thành cũng sửng sốt không kém, sau đó phản ứng lại, hắn ta nhanh chóng đi lấy cái ly, tiếc là nước trong ly đều đã ngấm hết vào đất, không còn một giọt nào.
"Hàn Yên đại ca, huynh làm gì thế?" Mộc Thành hơi bực bội hỏi.