"Huynh không đến thăm ta, chẳng lẽ ta không thể đến thăm huynh sao?" Triệu Tứ tiểu thư bĩu môi nói. Chính dáng vẻ mỹ miều này đã mê hoặc Mộc Thành đến mức hồn xiêu phách lạc.
"Xin lỗi, thực ra ta cũng muốn tới thăm muội, nhưng lại lo..." Mộc Thành áy náy vô cùng, không biết phải giải thích thế nào. Mỗi lần nhìn thấy Triệu Tứ tiểu thư, trái tim hắn ta đều không tự chủ mà đập nhanh liên hồi. Hắn ta muốn ở bên cạnh nàng ta, nhưng khi thực sự ở bên nhau thì lại căng thẳng đến mức tay chân luống cuống, thậm chí còn thấy hơi tự ti mặc cảm. Vì thế nếu không có chuyện gì quan trọng, hoặc chính Triệu Tứ tiểu thư chủ động đến tìm hắn ta, hắn ta sẽ không dám tùy tiện đi gặp nàng ta.
"Không cần giải thích, ta đều hiểu mà. Phải rồi, trên đường đi rất nguy hiểm có phải không, huynh có bị thương không?" Vẻ mặt Triệu Tứ tiểu thư dịu dàng tựa như an ủi, hỏi han hắn ta một cách đầy quan tâm.