Những người lúc nãy còn mỉa mai châm biếm Mộc Hàn Yên tự chuốc khổ vào thân, giờ đây đều im phăng phắc, trong lòng dâng lên sự tiếc nuối, tại sao không tìm thêm chút nữa, chỉ cần kiên trì thêm một lát, chẳng phải vận may sẽ rơi xuống đầu bọn họ rồi sao?
Về phần Triệu Tứ tiểu thư, gương mặt nàng ta đỏ phừng phừng, vừa mới mỉa mai Mộc Hàn Yên một câu, lời còn chưa dứt, vận may đã rơi lên đầu Mộc Hàn Yên, câu nói kia dường như vang dội mãi trong tai nàng ta, hung hăng tạt vào mặt nàng ta.
Đã bảo mày đừng nhiều chuyện, đã bảo mày đừng nhiều chuyện mà cứ thích nhiều chuyện cơ, lần này thì hay rồi, lại tự vả mặt mình. Triệu Tứ tiểu thư bực bội đến mức chỉ muốn tát vào mặt mình một cái.
"Ha ha, Triệu Tứ tiểu thư, như lời tốt lành mà cô nói, vận may của ta đúng là muốn tránh cũng không tránh được." Mộc Hàn Yên nhìn thấy dáng vẻ hậm hực của Triệu Tứ tiểu thư, trong lòng nàng không giấu nổi sự sảng khoái, cười to nói.