Đi hết hai canh giờ trong khu đá lớn, đoàn người đi từ từ vào sâu trong sơn cốc, con đường dưới chân càng lúc càng trở nên gập ghềnh khó đi, Khuất Phong Đình ra lệnh mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
Địa thế hiểm trở, không tìm được chỗ bằng phẳng nào có thể chứa được mấy trăm người, thế là mọi người tự tản ra.
"Mộc công tử." Mấy người Mộc Hàn Yên đang ăn lương khô thì nhìn thấy Dương Bá Kiều né tai mắt của mọi người, lặng lẽ đi tới.
"Ngươi đến đây làm gì, không sợ Khuất minh chủ của các người nghi ngờ ngươi ngật lý bát ngoại* à?" Mộc Thành chế nhạo.
(*) Ngật lý bát ngoại: chỉ những người nhận lợi ích bên này nhưng lại giúp đỡ cho bên khác, hay còn gọi là ăn cây táo rào cây sung.