"Đại ca!" Dương Bá Hưng bị tát một bạt tay, mắt ngân ngấn lệ, không nói lên được lời nào.
"Thôi được, các ngươi đi theo ta cũng chỉ thêm vướng víu, ta cũng không thể bảo vệ được tất cả mọi người. Các ngươi nên đi cùng mọi người sẽ an toàn hơn." Mộc Hàn Yên thấy vậy không đành lòng, cười nói.
Không phải gia tộc nào cũng như Mộc gia để cho nàng muốn làm gì thì làm, không ít gia tộc ở đại lục Thánh Đình có quy định nghiêm ngặt. Đặc biệt là những gia tộc nhỏ thừa kế lâu đời, trong phong ba bão táp càng phải tuân thủ nghiêm ngặt gia quy mới có thể duy trì được đến ngày hôm nay, vì thế nàng cũng không trách Dương Bá Hưng.
"Xin lỗi Mộc công tử." Dương Bá Kiều thấy áy náy trong lòng, nhẹ giọng nói với Mộc Hàn Yên.
"Ngươi làm được đến như vậy là cũng không tệ rồi." Mộc Hàn Yên nói với vẻ không để bụng.