Diệp Yên Nhiên hung hăng trừng mắt lườm Mộc Hàn Yên, nhưng vẫn nhận lấy điểm tâm. Quả thực điểm tâm này làm khá ngon, nếu không lúc nãy nàng ta đã chẳng vì nó mà nuốt nước miếng ừng ực.
"Trước khi ăn nhớ đánh răng, đừng ăn cả phân heo phân gấu vào nhé. Không đánh răng cũng được, sau khi ăn nhớ nói cho ta biết có mùi vị gì, ta tò mò lắm đấy." Mộc Hàn Yên lại nhắc nhở một câu.
"Mộc Hàn Yên, ta hận ngươi." Diệp Yên Nhiên hận không thể ném toẹt gói điểm tâm kia lên đầu Mộc Hàn Yên, nhưng cuối cùng nàng ta cũng không làm thế, nàng ta giậm chân, cố nén cơn đau khủng khiếp trên đùi, chạy nhanh như bay.
"Sao huynh không dứt khoát giết nàng ta đi, bị loại người đó ghi thù không phải là chuyện tốt." Ngô Tề Vân tiếc nuối nói. Đây dù sao cũng là con cháu gia tộc, cho dù bản tính không xấu, nhưng lúc cần tàn nhẫn thì tuyệt đối sẽ không mềm lòng nương tay.