Không lâu sau, Mộc Hàn Yên đã đến phòng nghị sự.
"Sao giờ mới đến, có biết chúng ta đã đợi ngươi bao lâu rồi không?" Vừa thấy Mộc Hàn Yên, Đại trưởng lão vô cùng tức giận nói, tỏ vẻ trưởng lão bề trên nghiêm mặt trách cứ nói.
"Đã khiến các vị trưởng lão phải chờ lâu, nhưng ta cũng không có cách nào khác, ta có chuyện quan trọng phải làm." Mộc Hàn Yên áy náy nói.
"Chuyện quan trọng, ngươi có chuyện gì quan trọng? Ngoài việc trộm gà trộm chó gây chuyện thị phi, xé y phục của con gái nhà người ta, ngươi còn chuyện gì quan trọng nữa?" Lúc này Đại trưởng lão nghiến răng mắng Mộc Hàn Yên, nói năng càng không nể mặt chút nào.
"Đại trưởng lão, ông đã hiểu lầm ta rồi, mấy hôm trước chẳng phải ông đã thưởng cho ta rất nhiều bảo kiếm, đan dược hay sao? Ta giữ lại cũng không có tác dụng nên đã tặng tất cả cho đám người Mộc Trạch và Mộc Ngọc Oánh rồi, còn nói đó là ý tốt của Đại trưởng lão tặng cho bọn họ, bọn họ cảm động lắm đấy." Mộc Hàn Yên oan ức nói.