Bây giờ Mộc Duệ An là người quản lý mọi việc của Mộc gia, những chuyện khác ba vị trưởng lão cũng không được can thiệp, để lại tâm phúc biết trên dưới, biết làm việc ở kho bảo vật sẽ hữu dụng hơn là đặt ở nơi khác.
"Nhưng ngay cả con cũng chưa được vào đó." Mộc Phong hiểu thì hiểu nhưng trong lòng có chút uất ức.
"Con cho rằng vào trong là chuyện tốt, nhưng thực lực không đủ, đi vào cũng uổng phí, chưa kể còn có nhiều nguy hiểm." Đại trưởng lão chậm rãi nói.
"Sao cơ?" Mộc Phong nghe không hiểu, nghi ngờ nhìn ông.
"Ta có thể giấu những thiên tài địa bảo khác, nhưng dị bảo kia ta lại không tìm thấy và cũng không giấu được, sẽ không bị tên tiểu tử thối kia được lợi chứ?" Vào lúc này, Cảnh quản sự lại lo lắng nói.