Đương nhiên Mộc Ngọc Oánh biết nếu như không suy nghĩ đến an nguy của bọn họ, khi phát hiện thấy không ổn là Mộc Hàn Yên có thể lập tức chạy trốn, cơ hội chạy thoát cũng sẽ lớn hơn.
"Đừng nói gì nữa, đi nhanh lên, chuyện này do ta mà ra, không liên quan đến các ngươi, vì vậy cũng đừng cảm thấy áy náy." Mộc Hàn Yên lạnh lùng nói.
"Đi thôi." Mộc Tử Thanh lôi kéo Mộc Ngọc Oánh ra ngoài.
Trước khi đi, hắn chuyển cho Mộc Hàn Yên một ánh mắt mang hàm ý bảo trọng. Chỉ có hắn biết rõ thực lực của Mộc Hàn Yên nhất, biết bây giờ không phải lúc ủy mị yếu đuối, chỉ có bọn họ đi hết rồi thì Mộc Hàn Yên mới có thể thoải mái đánh một trận. Nếu không cho dù bọn họ có ở lại cũng chỉ trở thành gánh nặng, không thể giúp được gì.
"Các ngươi cũng đi." Mộc Hàn Yên nói với Tư Dung và Hoa Nguyệt vẫn đứng ở phía sau chưa rời đi.
"Chúng ta là hộ vệ, cho dù chết trận thì cũng không thể bỏ chủ mà chạy được." Hoa Nguyệt kiên định nói.