"Tại sao phải giấu giếm?" Nghiêm Vũ Sơ khó hiểu, lên tiếng hỏi. Nhớ lúc đó, thực lực của hắn ta vừa mới tăng vùn vụt nhưng vẫn chưa thăng lên cấp Kiếm Sư. Mới có chút thực lực mà hắn ta đã làm ầm ĩ cho cả thành đều biết, chỉ muốn nở mày nở mặt một phen. Nhưng Mộc Hàn Yên lại hoàn toàn trái ngược, kiếm sư cấp chín, cao hơn thực lực của hắn ta lúc đó một đoạn lớn, vậy mà vẫn khăng khăng không chịu rêu rao, ngược lại còn liều mình che giấu, vì nguyên nhân gì vậy chứ?
"Ừ, ta biết rồi, ta tuyệt đối sẽ không nói ra nửa chữ chuyện tối nay với bất kỳ ai." Mộc Tử Thanh nhận lời.
Mộc Hàn Yên không ngờ hắn sẽ đồng ý một cách sảng khoái như vậy, thậm chí còn không có chút nghi vấn gì, cho nên nàng cảm thấy hơi kỳ quái.
"Ngươi giấu giếm thực lực là đúng, ta từng nghe nói về một chuyện, có lẽ cũng nên cho các ngươi biết." Mộc Tử Thanh nhớ lại cái gì đó, chậm rãi nói.
"Mời Tứ thúc nói." Mộc Hàn Yên nói.
Nghiêm Vũ Sơ cũng đầy vẻ hiếu kỳ.