"Kiếm sĩ cấp chín, đúng là cấp chín..." Mộc Tử Thanh có nằm mơ cũng chẳng ngờ, thì ra tên thiếu gia công tử bột "đầu óc úng nước" này không đơn giản chỉ là kiếm sĩ cấp bảy, mà là cấp chín. Hắn trợn mắt há miệng kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, khí lực và tâm trí vừa thả lỏng, cứ thế ngất xỉu.
Hiển nhiên là tên thích khách kia cũng không ngờ, tên kiếm sĩ cấp bảy mà mình thuận tay đánh bừa một chưởng ngất lăn ra đất ban nãy, lắc người một cái đã biến thành kiếm sĩ cấp chín, thậm chí chiến lực thực sự còn không hề thua kém kiếm sĩ cấp mười vừa tấn cấp, hắn ta cũng ngạc nhiên sững sờ.
Nếu Mộc Hàn Yên làm ra vẻ không có chút sức lực nào để chống đỡ, có khả năng hắn ta sẽ cảnh giác một chút. Nhưng rõ ràng Mộc Hàn Yên đã lấy thực lực kiếm sĩ cấp bảy để ra tay, nhìn như thể đã dốc toàn bộ sức lực, thậm chí còn liều đến mức hộc cả máu, tất nhiên điều này đã đánh lừa cảm giác của hắn ta, rằng kẻ này cũng chỉ có thế mà thôi, cho nên hắn ta cũng hoàn toàn lơ là cảnh giác.