"Dù sao ta cũng chưa từng nói, chẳng qua ta chỉ cười mấy cái, hắn đã tự suy diễn lung tung, muốn trách cũng chẳng thể trách ta được." Mộc Hàn Yên bồi thêm một câu.
"Bịp bợm." Tư Dung nín nhịn hồi lâu, hồi tưởng lại ý cười đầy vẻ thâm sâu khó lường của Mộc Hàn Yên ban nãy, buột miệng nói ra hai từ đã quanh quẩn trong lòng bao lâu nay.
"Vô lại." Hoa Nguyệt nhân tiện bổ sung thêm một câu. Công tử nhà bọn họ đúng thật là thánh gài bẫy mà!
"Muốn chết à?" Mộc Hàn Yên sầm mặt, nói bậy sự thật gì vậy, còn có chút giác ngộ nào của kẻ làm tay sai không hả?
"Bọn ta không có nói gì cả." Hai người bọn họ rất thức thời, vội vàng phủ nhận, sau đó ngậm chặt miệng.
Đương nhiên Khương Ngọc Triết không biết Mộc Hàn Yên và các tay sai của nàng đang nói gì, hắn ta hiên ngang đi đằng trước dẫn đường bước vào cổng lớn của phủ thành chủ.