"Ngươi nói láo, Vô Ảnh Kiếm Pháp của ta tuyệt đối không hề có sơ hở, chẳng qua hắn ta gặp may mà thôi." Khương Ngọc Triết không cam lòng, phẫn nộ hét lên. Hắn ta chưa từng nghĩ đến việc, cho dù vận may của Hoa Nguyệt tốt hay xấu thì chỉ cần phá giải được đường kiếm kia của hắn ta là đã đủ chứng minh kiếm pháp của hắn ta đích thực là có sơ hở rồi.
"Nếu ngươi không tin, có thể thử lại lần nữa." Mộc Hàn Yên nói.
Khương Ngọc Triết nhìn Mộc Hàn Yên chằm chằm. Hắn không hề đáp lời, lùi về phía sau mấy bước, lật ngược trường kiếm, thân hình lại di chuyển hệt như một bóng ma, mục tiêu của hắn ta đã đổi thành Mộc Hàn Yên.
Lần này Khương Ngọc Triết dốc hết toàn lực, trong lòng ôm nỗi bất phục và không cam tâm cực độ, thậm chí còn phát huy vượt cả trình độ của mình, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước, lại càng biến đổi khó lường hơn lúc trước. Nếu như nói ban nãy giống một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, thì lần này lại thực sự có cảm giác vô ảnh vô hình.