"Bắt lấy nàng ta!" Mộc Trạch càng nghĩ càng thấy mất mặt, cũng càng nghĩ càng tức giận, sát khí đằng đằng phi thân lao về phía nữ tặc kia, đám người Mộc Hi Thiên và Mộc Ngọc Oánh cũng theo sát ngay phía sau.
Cùng lúc đó, những người đứng vây xem cũng nhao nhao ra tay, tuy đều là những thường dân, cho dù có tu luyện thì nhiều nhất cũng không vượt quá cấp hai, nhưng dù sao cũng đông người, nhào đến như ong vỡ tổ làm khí thế cũng hùng hổ hơn.
"Hì hì, lão nương hành đạo chưa từng thất bại lần nào, không ngờ lại vấp ngã ở một thị trấn nhỏ. Được rồi, không làm khó các người nữa." Nữ tặc đó cười nói kiêu ngạo, đừng thấy dung mạo nàng ta xấu xí, giọng nói nàng ta nghe dịu dàng, êm tai thật đấy.
Vừa dứt lời, nữ tặc lập tức bay lên, đám người đứng bên cạnh bị một luồng khí vô hình làm chấn động ngả nghiêng, đến cả mấy người Mộc Trạch cũng không ngoại lệ.
"Kiếm sĩ cấp bảy!" Mộc Trạch hoảng sợ mặt biến sắc, vẻ mặt của mấy người Mộc thị khác cũng khiếp sợ tương tự.