"Cái đó, Dạ công tử, huynh..." Thực sự Mộc Hàn Yên không biết tiếp tục chủ đề nói chuyện như thế nào nữa, sau khi đắn đo một lúc lâu, nàng quyết định hỏi Dạ Lan Phong đã ăn cơm chưa.
Nhưng Dạ Lan Phong lại ngắt lời nàng, nói chắc chắn như đinh đóng cột: "Chúng ta từng gặp nhau."
"Đúng thế, chúng ta từng gặp nhau." Vẻ mặt Mộc Hàn Yên khó hiểu, nói vậy chẳng phải bằng thừa hay sao, hình như họ đã từng gặp nhau hai lần thì phải? Một lần là Dạ Lan Phong ra tay cứu giúp, còn một lần là đúng lúc Dạ Lan Phong bắt gặp các cô nương lầu xanh đang mời chào nàng.
Dạ Lan Phong lại im lặng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Mộc Hàn Yên.
Tất nhiên hắn biết những gì Mộc Hàn Yên hiểu không phải là ý tứ mà hắn muốn biểu đạt.
Hình như đã từng gặp ở kiếp trước lại dường như là lâu hơn thế nữa.
Nhưng mà cách nói này vượt quá mức tưởng tượng, quá mức mơ hồ.
Có một điểm duy nhất có thể xác định đó là hắn không thể kiềm chế được ý nghĩ muốn tiếp cận nàng.