"Sư phụ, người đừng làm con sợ, nếu lão nhân gia người không còn nữa thì chúng con phải làm sao?" Hai đệ tử trẻ tuổi bị dọa sợ, xông lên kêu gào như khóc tang.
Khúc Sơn Linh đưa tay ra, gần như muốn với lấy cái gì đó nhưng không nói được.
"Sư phụ, chúng con ở đây, chúng con đều đang ở đây." Đệ tử trẻ tuổi liền nắm tay sư phụ, nghẹn ngào nói.
"Ngươi ở đây có ích gì, lão tử ta cần đùi heo, đùi heo." Khúc Sơn Linh lấy hơi rồi lớn tiếng mắng.
Hự… Hai đệ tử nhỏ tuổi cùng lúc ngừng khóc, thế mà sư phụ vẫn biết cần đùi heo, vậy thì không sao rồi.
Mang nghi hoặc trong lòng, hai tên đệ tử cùng chạy đến trước bàn, lấy cái đùi heo đang ăn dở đem qua, ngoài đùi heo, những cái đùi gà, đùi vịt gì đó đều không bỏ sót.
Khúc Sơn Linh không nhiều lời, nhận lấy đùi heo ăn ngay, vừa ăn vừa thỉnh thoảng cười to, bộ dạng như rất mãn nguyện, rất đắc ý.