"Ngươi làm rất tốt, cố gắng đi theo đại nhân, giống như ngày xưa đi theo ta vậy!" Ngạo Lai quay đầu lại, liếc mắt nhìn Thao Thiết với ánh mắt hài lòng, sau đó lại căn dặn một câu rồi mới tiếp tục quay người rời đi.
"Vâng, thuộc hạ cẩn thận ghi nhớ lời của đại nhân, nhất định sẽ thề chết đi theo Chủ Tế đại nhân, cho dù phải lên núi đao xuống chảo dầu, thuộc hạ cũng tuyệt đối không..." Đừng thấy bình thường đại tôn khoác lác không coi ai ra gì, lúc này, chỉ bởi vì Ngạo Lai khen ngợi hắn một câu mà hắn lại kích động đến mức nói năng lộn xộn, không đợi hắn nói hết lời, bóng dáng của Ngạo Lai đã biến mất ở phía chân trời.
Mộc Hàn Yên cũng chậm rãi đáp xuống mặt đất, nhìn bóng dáng Ngạo Lai rời đi, tâm tình mãi vẫn không thể bình tĩnh.
"Yên tâm đi, hắn sẽ không sao." Trảm Uyên tiến lên nói.
"Rốt cuộc hắn bị sao vậy?" Mộc Hàn Yên hỏi.