"Cảm ơn Mộc Chủ Tế đã cứu mạng." Các Chủ Tế thi nhau bước lên cúi người hành lễ.
"Mộc Chủ Tế, cô đã cứu mạng lão phu hai lần, lão phu không biết làm sao báo đáp. Sau này nếu có việc gì cần dặn dò, bộ tộc Vu thị ta nhất định sẽ làm theo." Vu Tử Kỳ nói với vẻ mặt vô cùng trịnh trọng.
"Trương gia ta cũng vậy."
"Cả Bành gia ta nữa."
… Các gia chủ khác cũng lên tiếng nói theo. Thông thường những gia tộc như bọn họ đều chỉ nhờ vào một mình gia chủ chống đỡ. Nếu gia chủ gặp phải chuyện bất trắc, vậy nghĩa là ngày diệt tộc sẽ không xa, nên thật ra Mộc Hàn Yên cứu bọn họ lại chẳng khác gì cứu cả gia tộc. Ơn cứu mạng còn cao hơn cả núi, huống chi là một ơn nghĩa lớn như thế này.
"Vậy ta không khách khí nữa. Sau này nếu có việc cần giúp đỡ, nhất định Mộc Hàn Yên ta sẽ nhờ các vị đại nhân." Mộc Hàn Yên thẳng thắn đáp lại, nói xong lại hỏi: "Phải rồi, người của Chu gia thế nào?"