"Vâng, đại nhân." Thấy Đậu Nam Sơn thông cảm như thế, lại không hề coi mình như người ngoài, Quan Tu Cẩn càng cảm động hơn.
"Còn nữa, ta cũng có nghe nói về những chuyện nội bộ lục đục tranh quyền đoạt lợi của thần điện Sinh Mệnh các ngươi. Cha con các ngươi không có ở đó, không chừng sẽ có kẻ đục nước béo cò. Thân phận ta có hạn không tiện nhúng tay vào chuyện của năm thần điện cấp trên, tốt nhất các ngươi hãy truyền tin cho tộc nhân của Quan gia phải cẩn thận mọi chuyện, nếu có chuyện gì quan trọng, tốt nhất hãy phái người đến Tiểu Thần Thiên, hoặc là ta phái người qua giúp các ngươi, tránh cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn có hối tiếc cũng không kịp." Ngay sau đó, Đậu Nam Sơn lại nhắc nhở.
Đỗ Thiên Thừa thầm cảm khái, sư tôn đúng là sư tôn, suy nghĩ vô cùng chu đáo.
"Đâu còn chuyện quan trọng nữa, ngay cả U Tuyền Thất Tinh Kiếm và ấn Càn Khôn Sinh Tử tổ truyền của Quan gia cũng đã bị phá hủy rồi." Quan Thanh Vân uể oải nói.