Từng vết rạn nhỏ xuất hiện trên thân kiếm sáng bóng như gương rồi nhanh chóng lan rộng dưới ánh mặt trời chói chang.
"Rắc, rắc, rắc..." Theo tiếng vang lanh lảnh, trường kiếm nát vụn và rơi xuống đất như một tảng băng bị đập mạnh, phát ra âm thanh leng keng giòn giã.
"A... kiếm của ta, Thừa Phong Kiếm của ta!" Khổng Nhân Hòa hóa đá hoàn toàn, một lát sau ông ta mới tỉnh táo lại rồi gào lên thảm thiết, nghe mà đau thấu tim gan.
Nụ cười xảo quyệt lại hiện lên trên mặt Mộc Hàn Yên.
Vốn dĩ nàng đã chuẩn bị tinh thần hai bên cùng thiệt để rồi thăng cấp bằng một trận thắng thảm nhưng ai ngờ Khổng Nhân Hòa biến khéo thành vụng, đối phương tự chuốc lấy khổ như thế có lý nào nàng lại khách khí với ông ta cơ chứ?