Khuôn mặt Mộc Hàn Yên đẫm nước mắt, nở một nụ cười vui mừng. Nếu như nàng không đoán sai, không phải thú hồn trăm vạn năm bị tách ra kia của Ngạo Lai biến mất thật sự, mà là sau khi hoàn thành sứ mạng nó lại tiếp tục quay về với bản thể.
Ngạo Lai phục hồi chân thân, sau khi sống lại vốn đã mất đi trí nhớ, trí nhớ bị phong ấn lại bị truyền thừa quá nửa lên người nàng, cũng không biết phải chờ đến bao lâu mới có thể khôi phục lại được, thậm chí có thể vĩnh viễn cũng chẳng có cách nào khôi phục lại. Nhưng thú hồn này cũng không giống những thú hồn khác, trong thú hồn này chứa toàn bộ trí nhớ của nó.
Nghĩ đến đây, cuối cùng Mộc Hàn Yên không thấy đau buồn nữa. Nàng khôi phục tâm trạng, chỉ thấy chiếc ghế đá kia đã xuất hiện trước mắt mình, kiểu dáng giống hệt như trong cung điện ở đỉnh Phi Lai, có điều tinh xảo hơn gấp mười, gấp trăm lần.